Yêu một người vô tâm cũng buồn như yêu đơn phương…

Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới.

Yêu một người vô tâm cũng buồn như yêu đơn phương...

Tôi từng đọc ở đâu đó câu chuyện thế này:

“Một cô gái đến gặp một nhà sư và nói:

– Con muốn chấm dứt với người ấy, con muốn quên đi tất cả, con muốn buông bỏ mọi thứ… nhưng thầy ơi sao con không thể làm được.

Nhà sư đưa cho cô gái một ly nước, rồi lặng lẽ đổ nước nóng vào, cho tới khi nước trong ly đầy, tràn ra làm bỏng tay cô gái. Cô gái vội buông ngay chiếc ly. Nhà sư dừng lại, nhìn cô gái, trả lời:

– Biết đau rồi tự khắc con sẽ buông tay.”

Đến đây lại nghĩ tới những mối tình duyên dang dở trong đời người, nghĩ tới những kẻ si mê trong tình yêu và cả những mâu thuẫn giằng xé họ mang nặng hết thảy tâm can mình.

Người ta thường ví một mối quan hệ như một cán cân, nếu muốn được duy trì thì phải luôn giữ được thế cân bằng, còn thứ được đặt trên bàn cân là tình cảm. Vậy nên, chỉ cần một bên đặt tâm tình của mình nhiều hơn một chút, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ, một kẻ bỗng được đẩy lên cao, một kẻ bị trượt dài xuống dưới. Nghịch lý ở chỗ kẻ trên cao hiểu ra vị trí của mình nên nhàn rỗi tận hưởng, người phía dưới lo lắng lại cố gắng đặt nhiều tâm tư hơn, ngờ đâu càng thêm vào, càng thấy mình xuống thấp, càng bận lòng càng thấy kết quả bi thương. Bất kể ai trong chúng ta nếu là người ngoài cuộc nhìn vào, chắc hẳn sẽ nhìn ra được mọi thứ đã sai ở đâu và nên làm thế nào mới đúng. Đáng ra kẻ ở trên cao mới là người cần đặt nhiều tình cảm hơn vào phía cân của mình để san sẻ gánh nặng với đối phương, cùng tìm về thế cân bằng nên có. Thế nhưng, hoặc là họ vốn vô tâm, hoặc là họ được yêu thương quá nhiều nên thành ra tự phụ mà quên bận lòng. Kết cục chỉ còn một người ở lại, cố gắng níu kéo cuộc tình đã chết yểu tự bao giờ.

Yêu một người vô tâm cũng buồn như yêu đơn phương...

Em tôi đã thích một người đến si mê, đến mức em mạnh dạn bước vào thế giới của người ta, hét lên để cả thế giới ấy biết rằng em thích nó và muốn trở thành một phần của nó. Người ta càng né tránh, em càng kiên trì, càng cố chấp hơn. Em nói rằng sẽ hối tiếc biết bao nếu để người đi mất. Đến một ngày, người ta thấy tội em mà gật đầu nói rằng hãy thử xem sao. Khi đó, em vỡ òa trong hạnh phúc vì có được người. Để rồi những ngày tháng về sau, tôi thấy em mòn mỏi chờ đợi những quan tâm từ người, thấy em khóc trong bao tủi hờn khi nghĩ tới người và nhói lòng thấy em chẳng còn là chính em nữa…. Chỉ muốn bước tới mà nói với em, rằng em có nghĩ đây chính là tình yêu? Em có nhận ra hay không mối quan hệ này ngay từ đầu đến cuối vẫn chỉ là mình em bước vào, người kia căn bản vẫn luôn đứng ngoài vạch biên. Em trách người vô tâm nhưng em biết không, thật ra trong câu chuyện này trước, sau vẫn chỉ có mình em và cuộc tình đơn phương của mình!

Và rồi sau cùng thì, tất cả ai trong chúng ta khi rơi vào tình cảnh ấy cũng đến lúc hiểu ra rằng chúng ta là người bắt đầu thì cũng chính chúng ta là kẻ phải kết thúc. Có những người dứt khoát buông bỏ, có những người lại như cô gái kia tuyệt vọng khẩn cầu tìm lối thoát, nhưng dẫu là ai chăng nữa thì lý do buông tay chỉ một: họ yêu thật tâm và vì thế họ đã biết đau.

Bạn thân mến, chỉ biết nói rằng tôi thật lấy làm tiếc và cảm thông khi bạn phải trải qua những khoảng thời gian như vậy, nhưng bạn biết đấy, người vô tâm được ví như ngọn gió trời, chạy theo cơn gió quả thực rất mệt, vậy nhưng nếu cơn gió đã phải lòng bạn, tự khắc sẽ đưa bạn đi theo. Không phải chúng ta yêu những người vô tâm, chỉ là, thật buồn vì đó đã không là tình yêu!

NhiênTheo Girly.vn

Ảnh Pinterest