Một ngày là bạn, suốt đời sẽ là bạn…

“Có một loại tình bạn, cho dù mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình nhưng khi cần đến nhau, chỉ cần xoay lưng một cái, người bạn đó của bạn vẫn đứng ở đấy như lúc ban đầu.”

Tôi và cậu đã thôi gặp nhau từ những năm tháng chia ly cuối cấp đó. Cậu ra trường và đi làm sớm, còn tôi tiếp tục đeo đuổi ước mơ về công nghệ thông tin của mình. Dù vậy, vì cậu và tôi là hai con người ít thay đổi nên vẫn dễ dàng giữ liên lạc với nhau qua những địa chỉ liên lạc cũ, vẫn thường hay gặp nhau tại cái quán coffee gần trường cấp 3 cũ vào mấy ngày nghỉ lễ.

Nhưng dạo gần đây, những cuộc gọi, tin nhắn của cậu ngày một ít dần. Đến một ngày nọ, cậu khóa facebook, và rồi biệt tăm biệt tích. Có người từng nói với tôi rằng: “Khổ hơn cả yêu xa là đứa bạn thân nhất đang ở xa.” Quả thật là như vậy, bạn thân ạ! Thật sự rất đau khổ khi phải tự mình chống chọi với những thứ kinh khủng trên đời mà chẳng có cậu ở bên.

Một ngày là bạn, suốt đời sẽ là bạn...

Sau khi hứng chịu đủ mọi thứ trên đời, va chạm với cái xã hội khó nhằn này, muôn vàn sự mệt mỏi gợi tôi nhớ về thời thanh xuân hồn nhiên vô tư đã qua của chúng ta. Tôi vẫn còn nhớ rõ những ngày ấy. Chúng ta học cùng nhau, vui buồn có nhau, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, đau đầu cùng nhau qua mấy kì thi, tôi có cậu, cậu có tôi, chúng ta còn hơn cả một cặp tình nhân.

Thanh xuân của tôi, dù chẳng trải qua một chuyện tình nào đặc sắc nhưng vì có cậu ở bên, nên thanh xuân ấy cũng trở nên rực rỡ vô cùng. Và tôi cũng nhớ rất rõ lời hứa trọn đời làm bạn của cậu và tôi. Khi ấy, rõ ràng cậu bảo nhất định sẽ giữ liên lạc với tôi, sẽ luôn bên tôi, sẽ chia sẽ mọi chuyện khốn khổ của cái cuộc đời này cùng tôi và còn nữa, sẽ luôn là đứa bạn thân nhất của tôi dù chúng ta có cách xa nhau mà. Vậy mà, tại sao cậu nhẫn tâm im hơi lặng tiếng với tôi và bỏ tôi đi không một lời từ biệt vậy chứ?

Một ngày là bạn, suốt đời sẽ là bạn...

Hôm nay, khi nhập những dòng tâm sự này lên đây. Tôi mong rằng ở đâu đó, cậu có vô tình đọc thấy bài viết này, hãy hiểu cho nỗi nhớ cậu da diết của tôi. Tôi thực sự mong muốn cậu và tôi, dù chẳng còn bên nhau nữa thì cũng mãi là bạn với nhau nhé! Cậu biết đấy, tôi luôn giữ số di động cũ, tài khoản facebook cũ, và cả những kỷ niệm củ của chúng ta. Mọi khi cậu cần, dù ở bất kì nơi đâu, bất cứ lúc nào. Chỉ cần cậu nhấc máy lên, gọi cho tôi, tôi luôn sẵn lòng giúp cậu. Đừng hỏi vì sao nhé đồ ngốc! Đơn giản, vì chúng ta là bạn!

Tiểu Vi

Theo: GUU.vn