Viết cho tình đầu ngây dại

Một ngày cuối thu đầu đông.

Một mùa đông nữa lại đến, từng cơn mưa nhẹ hạt cứ lớt phớt bay làm cho không khí của Hà Nội trở nên cô đơn và hưu quạnh. Cái ẩm ướt khó chịu của Hà Nội những ngày này khơi gợi cho ta nhiều cảm xúc lẫn lộn đôi khi đã quên từ lâu. Tôi ngồi trên tầng cao của một quán cafe bên phố, nhâm nhi từng giọt café đắng đã nguội lạnh, một mình trong làn khói thuốc trắng đưa mắt nhìn xuống dòng người hối hả chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy một Hà Nội bình yên lạ thường đến vậy. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến tôi rùng mình, cái lạnh nhẹ nhàng nhưng lại như xuyên thấu vào da thịt, khựng lại, bỗng dưng cái cảm giác đã muốn quên từ lâu chợt ùa về, tôi nhớ về một mùa đông lạnh lẽo ngày mà cô đơn dày xéo tâm hồn, tôi nhớ về cái sụp đổ của tình yêu đầu tiên và tôi nhớ về cái ngày em rời bỏ tôi mà đi.

herstyle.com.vm-TÌNH-ĐẦU-NGÂY-DẠI2

Ngày em chấp nhận tình yêu của tôi cũng vào một ngày đông, cái rét căm căm như cắt da cắt thịt, cơn mưa mùa đông nhỏ nhưng âm ỷ kéo dài cũng chỉ tô điểm cho hạnh phúc nhỏ bé của tôi. Tôi mỉm cười ngắm nhìn cái tiết trời âm u chẳng che mắt được tôi thấy em trong cái tình đầu hạnh phúc nhỏ bé ấy. Vì em là nắng bình minh.Ngày bên tôi em như thiên thần, đẹp mộng mị trong cái nét ngay thơ đầy tinh nghịch, nụ cười em làm xua tan đi mùa đông lạnh giá, em sưởi ấm cho trái tim khù khờ lần đầu tiên loạn nhịp vì ái tình như tôi.

Tôi bình lặng đơn giản em sự tỉ mỉ chu đáo, tôi thích nơi nhẹ nhàng sâu lắng em thích huyên náo ồn ào, tôi thích cái giá trị đích thực chân thành em lại thích sự lãng mạn hão huyền, tôi thích nắng em thích mưa, tình yêu đôi khi là phép màu mang hai kết nối hai trái tim thuộc hai thái cực đối lập nhau. Em nắm tay tôi đi khắp nơi, cười đùa tinh nghịch, nụ cười em như đóa hóa trước ánh năng mai, đẹp hồn nhiền đầy sức sống. Em dạy tôi cách sống, dạy tôi cách yêu vì em trưởng thành hơn tôi, tôi đắm chìm trong cái tình yêu đầu đẹp mà em mang tới, em như cơn mưa tưới ướt mảnh đất khô cằn vô vị trong tôi, cuộc sống của tôi dường như chỉ có em, tình yêu tôi dành cho em mãnh liệt và điên cuồng, mộc mạc và chân thành như chính con người tôi khi đó vậy.

Rồi một ngày…

herstyle.com.vm-TÌNH-ĐẦU-NGÂY-DẠI4

Một chút mộng mị làm nên hương vị tình đầu, vì chút ích kỷ mà ta lạc mất nhau.

Ngày em rời khỏi tôi cũng vào một ngày mùa đông lạnh giá, cũng một ngày mưa, nhưng cơn mưa ngày ấy lạnh, lạnh buốt, từng giọt từng giọt mưa lăn trên khuôn mặt như mất cảm giác của tôi, thứ duy nhất mà tôi có thể cảm nhận lúc ấy là đau, đau từ phía trong, buốt đến từng xương tủy. Chẳng còn nét ngây thơ tinh nghịch, chẳng còn nụ cười tỏa nắng khuôn mặt xinh đẹp thiên thần giờ đây lạnh lẽo xa lạ, từng lời từng lời em nói như cứa sâu vào trái tim tôi. Nhìn em rời đi tôi mỉm cười chết lặng dưới bầu trời đen xám xịt giống như tôi ngày ấy. Em đến bên tôi một ngày đông, rời bỏ tôi một ngày đông, em thích mưa, em làm tôi yêu mưa cũng như làm tôi yêu em để rồi em rời khỏi tôi cũng một ngày mưa gió lạnh.

Café đắng thêm đường sẽ ngọt, tình đã nhạt chẳng cứu vãn được lâu.

Hít một hơi thuốc dài phả ra làn khói trắng, tôi lại mỉm cười, không có em Hà Nội bình yên quá hay tại vì trong lòng tôi thấy bình lặng, cái bình lặng đã kéo dài từ lâu, lâu đến mức mà tôi chẳng còn nhớ rằng nó đã từng đầy sóng gió. Em ghét người hút thuốc, tôi giờ đây nghiện thuốc, điếu thuốc như một sức mạnh tinh thần bên tôi quãng thời gian thế giới sụp đổ khi mất em, giúp tôi tỉnh táo trở lại, dường như nỗi đau mất em làm tôi trưởng thành hơn mạnh mẽ hơn. Chẳng còn tình yêu điên cuồng ngây dại, chẳng còn chàng trai yếu đuối ngày ấy, em đã khác và tôi giờ cũng khác, ta mạnh mẽ vì đã lạc mất nhau.

herstyle.com.vm-TÌNH-ĐẦU-NGÂY-DẠI3

Mọi người vẫn cứ nói rằng tôi đúng và em sai, tôi vẫn mỉm cười, ừ thì tôi đúng em sai nhưng có nghĩa lý gì không khi tình yêu chẳng có đúng có sai, chẳng có thiệt có hơn, thứ duy nhất đúng chỉ có ta ở bên nhau. Tình đầu đẹp khi còn dang dở, nó đơn giản nhưng ngây thơ làm sao, đầy sóng gió nhưng có sóng gió ta mới biết là gì của nhau. Em bên tôi như ánh bình minh nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp, nụ cười em tươi tắn hiền hòa. Em đẹp, đẹp nhất trong cái ngày em rời tôi mà đi.

Quán café giờ chỉ còn mình tôi, ngoài đường dòng người vẫn hối hả tránh mưa trong cái Hà Nội bình yên của tôi, tiến tới góc quán, tôi ngồi xuống, xoay đi xoay lại cây đàn guitar có lẽ của anh chủ quán để cho những vị khách thỉ thoảng ngẫu hứng thể hiện. Rít nốt điếu thuốc sắp tàn, ôm đàn trên tay, chẳng còn trôi chảy như ngày nào tiếng đàn cứ loạn nhịp nhưng cái giai điệu quen thuộc ngày ấy thì tôi chẳng thể quên. Đã rất lâu rồi từ ngày em đi, tôi chẳng chơi đàn nữa, cây đàn guitar của tôi cũng đã tan nát trong một lần tôi nhớ về em. Lại mỉm cười, cười chính cái thời điên loạn của mình.
– Anh đánh đàn đi
– Không thích
– Nhưng em thích.
Tôi và em cãi nhau, tôi vùng vằng tức giận, cau có mặt mày, em bắt tôi chơi đàn như một cách giảng hòa của riêng em và tôi là người thực hiện, ánh mắt sắc lẹm nhưng đầy tha thiết, cầu khẩn khiến tôi chẳng thể chối từ. Em có cách giảng hòa của riêng em nhưng luôn có tôi trong đó vì em nói không phải chỉ có mình em biết yêu. Đúng thật, tình yêu là của hai người, ta chẳng thể ích kỷ từ một phía để, chẳng giống cho và nhận, chẳng giống sự sòng phẳng nó đơn giản là cái cảm xúc bình lặng khi ta bên nhau.

herstyle.com.vm-TÌNH-ĐẦU-NGÂY-DẠI

Nhiều người từng hỏi, nếu như được quay lại, tôi có còn muốn yêu em nữa không. Tôi nghĩ là không, tình yêu tôi dành cho em giờ đây đã khác và có lẽ em cũng vậy, ai rồi cũng khác đi, tình đầu của tôi chỉ đẹp khi em và tôi của ngày xưa, của ký ức chôn sâu trong kỷ niệm đẹp, hãy cứ để nó là một khoảnh khắc đẹp trong hành trình trưởng thành của tôi. Hạnh phúc xuất phát từ sự chân thành từ cái bình lặng trong tâm hồn, có không giữ mất đừng tìm.

Tôi đứng dậy ra khỏi quán café, quyết định tắm mình trong màn mưa lạnh, ngày hôm nay có lẽ là một ngày đẹp để khơi gợi cảm xúc đã ngủ quên, hòa vào dòng người đang hối hả để mặc cho từng giọt nước mưa đang làm cay xè khóe mắt.

Liệu rằng Hà Nội đêm nay có bình yên không nhỉ?

Nguồn: manmasks.com