Tình bạn là sự lấp đầy những khoảng trống tâm hồn

…Tình bạn có còn tồn tại khi khoảng cách về địa lý quá xa xôi? Khi mà những phương tiện hiện đại như facebook, skype, di động không thể lấp đầy nỗi nhớ về một con người thực bằng thịt bằng xương hiện hữu trước mắt…

Tình bạn xa như một ô cửa nhỏ,

Mát rượi mà chẳng cần lộng gió

Không gian nhìn qua nhỏ bé

Nhưng là cả bầu trời rộng mở phía xa kia.

Tôi đọc được ở đâu đó một mối băn khoăn rằng liệu tình bạn có còn tồn tại khi khoảng cách về địa lý quá xa xôi? Khi mà những phương tiện hiện đại như facebook, skype, di động không thể lấp đầy nỗi nhớ về một con người thực bằng thịt bằng xương hiện hữu trước mắt. Khi những cảm xúc đong đầy của quá khứ dần vơi nhạt theo dòng chảy róc rách của thời gian. Khi những giọt nước mắt chia ly cũng chỉ dần dà là nỗi nhớ mơ hồ. Khi những cảm xúc mới, những tình bạn mới khiến ta quên mất một dư vị xưa cũ. Liệu rằng có tồn tại một tình bạn vượt qua cả không gian lẫn thời gian.

Có lẽ tất cả nên quy về một câu hỏi, tình bạn đến từ đâu?

Tình bạn có khi đến từ những tiếp xúc vô tình, những lần đụng chạm, những cái gọi tên, một nụ cười, một câu nói, một cử chỉ nhỏ, một lần quay lưng… Như giọt mưa bắt ngang vai áo, tưởng vội lướt qua mà từ từ thấm đẫm. Có chút phiêu lãng nhưng phần nhiều là trần trụi tỏ mình.

Tình bạn cũng đến cả từ những cuộc vui, con người bản chất là khép mình trong những cô độc riêng tư. Thế nên giữa những cuộc vui là khi họ mở lòng nhất, cũng là khi dễ nhất để một tình bạn ra đời. Tại sao một ngày ta gặp gỡ hàng chục, hàng trăm người, trên xe bus, trong trường học, công ty, công sở, ngoài đường, giữa quán, ngoài công viên… biết bao cơ hội để có những mối quan hệ mới nhưng ta đều bỏ qua. Vì con người ai cũng có chút khép mình và cũng sợ gặp phải cánh cửa khép lại của người kia. Nhưng trong một buổi cắm trại chẳng hạn, ta dễ dàng có hàng chục, hay vài chục người bạn mới chỉ trong một, hai ngày gặp mặt. Là vì trong cuộc vui đó, ai cũng mở sẵn cánh cửa của chính mình. Khi mọi cánh cửa đều để mở, người ta đơn giản làm một chuyến tham quan.

Thế nhưng, tình bạn đến ngay cả khi buồn bã. Khi cánh cửa khép lại, khi nỗi buồn chồng lấn cứ vội dâng, vội ngập tràn chất chứa cũng là khi hơn bao giờ hết ta mong cánh cửa mà ta khép lại kia bung ra trước gió. Ai sẽ là người đủ dũng cảm, đủ tin tưởng để gõ cửa, để bước qua.

herstyle.com.vn-tinh-ban

Tình bạn là những lấp đầy

Đong đầy những khoảng trống

Như những ô cửa nhỏ

Đổ tràn ánh sáng cho căn phòng thôi tĩnh mịch, âm u.

Trong tâm hồn mỗi người, dù thực tại hay hư ảo, dù là mường tượng hay trần trụi trước mặt thì vốn dĩ cũng đều tồn tại những khoảng trống, những phòng trống khép lại.

Nếu ví tâm hồn ta như một khách sạn khổng lồ mà chẳng có tiếp tân. Có người chỉ bước qua cánh cổng lớn để thưởng thức bữa tiệc đông vui ở đại sảnh, có người dạo bước dọc những hành lang. Có người tiến sâu hơn xem xét những cánh cửa, có người đến gõ cửa xem ta ở phòng nào. Thế rồi giữa vô vàn những tâm hồn xa cách, hay đồng điệu, hay thậm chí là lạc mất vài nhịp thôi, ta sẽ mời ai đó vào phòng, ta chuẩn bị cho ai đó một bữa ăn riêng gồm những món của riêng ta, ta tiễn ai đó ra về kèm lời mời quay lại. Ta lặng lẽ nhìn những thực khách quay bước sau bữa tiệc vui. Ta trao cho ai đó chiếc chìa khóa của một căn phòng riêng rẽ, để khi người đó quay lại, chẳng cần gõ cửa, chỉ cần tra ổ bước vào, ta sẽ từ đâu đó vội đáp những chuyến bay nhanh nhất, hay vội bước từ căn phòng khác để gặp gỡ thân quen.

Có người nói rằng, tình bạn là những đồng điệu. Phải mà không phải. Con người lớn dần qua thời gian, ai rồi cũng sẽ bước qua căn phòng khác, ai rồi cũng đổi thay. Người khách cũ rồi có khi sẽ chẳng còn ấn tượng với lối thiết kế của khách sạn kia nữa. Sự đồng điệu rồi một ngày cũng sẽ lạc nhịp, một nốt, hai nốt rồi thành hai bản nhạc song song.

Tình bạn có cả sự chấp thuận lẫn nhau. Khi chiếc chìa khóa đã được trao, khi nó được giữ gìn. Sẽ chẳng cần sự đồng điệu, cũng chẳng cần sự dũng cảm ban đầu nữa. Người ta chỉ cần lặng lẽ bước về căn phòng đã trao, gạp gỡ, hoài niệm rồi mở toang cánh cửa sổ hướng về tương lai. Đó là vì căn phòng cũ đã chất đầy oxytocin của tình bạn và nỗi nhớ, tưởng chừng như lãng quên thôi nhưng chỉ cần tra chìa và mở cửa, cái ấm áp kia sẽ chợt lan tỏa khắp khách sạn mênh mông.

Tình bạn đúng là sẽ nhạt phai khi cách xa. Nhưng có những tình bạn mà xa cách chỉ như ánh mặt trời từ phương xa chiếu rọi để lấp đầy ánh sáng trong căn phòng đóng kín mà thôi.

Tình bạn là sự lấp đầy những khoảng trống tâm hồn!

Nguồn: White Stone